Mưa rả rích đêm dài vô tận
Nhớ môi xinh xen lẫn nụ cười
Đóa hồng e ấp đẹp tươi
Làm tim xao xuyến hỡi người biết chăng ?
Chưa lần gặp tuy rằng chưa ngỏ
Nhưng hồn thơ hình có rõ ràng
Tại người không bắt cầu sang
Để duyên hờ hững bẽ bàng ngăn đôi
Ta vẫn muốn đắp bồi không phụ
Nhưng người thì tự nhủ ghìm tâm
Đôi ta cứ mãi lặng thầm
Trong mơ ẩn hiện rồi câm nín nhìn .