Trán nhăn rồi, tóc cũng đã hoa râm
Mới thoáng chốc, lên “hàng năm” rồi nhỉ!
Đã tồn tại trên đời năm thập kỷ,
Trong thâm tâm chưa kịp nghĩ mình già.
Xin tổng hợp và chia sẻ đến bạn đọc những bài thơ viết về Phụ Nữ Tuổi TRUNG NIÊN rất là hay và tâm trạng từ các thi hữu. Hãy đọc qua chùm thơ này để hiểu cảm xúc, suy nghĩ, tâm trạng của phụ nữ trung niên như thế nào nhé!..
Contents
THI PHƯỢNG
Năm mươi tuổi em không còn trẻ nữa
Mắt không còn lúng liếng tựa vì sao
Môi cũng không mọng đỏ thủa Xuân nào
Mái tóc chẳng làm nôn nao triền sóng…
Năm mươi tuổi bờ môi thôi nóng bỏng
Da không còn trắng mịn bóng gương soi
Dòng thời gian phai nhạt sắc mặn mòi
Hằn lên đó bao mỏi mòn trăn trở…
Năm mươi tuổi hết cái thời bỡ ngỡ
Ngóng hạ về, rồi thương nhớ thu qua
Hờn giận ai đông đến vẫn xa nhà
Lòng khấp khởi …bướm báo mùa xuân tới…
Năm mươi tuổi bớt dỗi hờn chờ đợi
Hết đua đòi, oán hận với người dưng
Chẳng bon chen tranh cạnh cũng đã ngừng
Sống yên phận để mai đừng nuối tiếc…
Năm mươi tuổi tóc bạc dần từng chiếc
Cuộc sống giờ còn bao việc phải lo
Lái chèo sao giữ vững được con đò
Gia đình nhỏ, niềm vui to: Hạnh phúc !
Năm mươi tuổi ước mình mau lên chức
Làm mẹ chồng, cùng lúc chức bà luôn
Nhìn người ta … tủi phận cảm thấy buồn
Cong môi giận, trách … cánh chuồn quá mỏng!
NGUYỄN VĂN LINH
Ở trong em còn bao điều mới lạ
Con tim yêu vẫn ngày đêm tất tả
Nhịp đập đêm về lại rộn rã chẳng yên
Tuổi năm mươi giấc ngủ chẳng triền miên
Lại trỗi dậy khơi miền xa ký ức
Tuổi thanh xuân đã bao mùa rạo rực
Nay thu về lại vực dậy chữ yêu
Tuổi năm mươi bao mùa đã phiêu diêu
Gót lê bước tìm mùa yêu thuở trước
Khi thu về lòng thầm thì mơ ước
Cuộc sống vuông tròn cầu phước mãi đẹp tươi
Tuổi năm mươi môi luôn nở nụ cười
Lòng mãn nguyện bởi cuộc đời thật đẹp
Dưới mái ấm tiếng cười vui trong trẻo
Hạnh phúc ngọt ngào nẻo bước đời vui
Tuổi năm mươi chân vững bước chẳng lùi
Phía trước mặt cuộc đời đang rộng mở
Ta bước tới cùng lòng mình bày tỏ
Cảm ơn đời luôn rạng rỡ niềm vui.
LÊ HOA
Nhộn nhịp vô tư sống yêu đời
Ham cảnh hữu tình vui bè bạn
Thanh nhàn ngồi viết chút thơ chơi
Em là phụ nữ tuổi năm mươi
Có hai con gái lớn hết rồi
Chúng ngoan học giỏi yêu quý mẹ
Cuộc sống gia đình trọn niềm vui
Em là phụ nữ tuổi năm mươi
Chẳng chút bon chen chẳng đua đòi
Cuộc sống bình thường đời đơn giản
Đôi lúc sống ảo một chút thôi
Em là phụ nữ tuổi năm mươi
Bạn bè bên em rất tuyệt vời
Thi thoảng cùng nhau ngồi chém gió
Phớ lớ bên nhau cả bọn cười.
DƯƠNG LÊ
Mà sao em chỉ sợ tiếng thời gian.
Sắc sẽ phai và thân thể điêu tàn
Rồi lo sợ ngàn điều không làm được.
Có những ngày đứng bên thềm ao ước,
Rằng thời gian sẽ quay ngược lại sau.
Để tận hưởng những giây phút ngọt ngào.
Với cảm xúc dâng chào thời con gái.
Tuổi năm mươi thấy lòng mình e ngại,
Muốn được yêu chẳng thể mãi đi tìm.
Tự dặn mình phải e ấp con tim,
Đành để đó nhấn chìm vào đêm tối.
Tuổi năm mươi đã khô khốc làn môi.
Xuân cũng cạn tình đời không còn thắm.
Như mắt buồn chỉ biết dõi xa xăm,
Nhìn hoàng hôn khuất dần dần sau núi.
NGUYỄN HẰNG
Họ biết lấy nụ cười che nước mắt
Họ ngông nghênh cho dù tim đau thắt
Nhẹ nhàng hơn với được mất trong đời
Họ biết buông
Mây đem trả cho trời
Biết trân trọng những niềm vui ít ỏi
Họ lặng lẽ cho và không hề đòi hỏi
Biết dìu mình qua khỏi phút chông chênh
Tuổi năm mươi đã quen với lênh đênh
Bạn cùng sóng và dập dềnh, nghiêng ngả
Vết chân chim hằn sâu trên mắt, má
Họ chưa già, nhưng có phải trẻ đâu
Năm mươi rồi thì không ít nỗi đau
Họ đã thấy đời muôn màu, đủ sắc
Tuổi năm mươi làm gì cũng cân nhắc
Và hình như hà khắc với bản thân
Họ vẫn yêu mang dáng cấp số nhân
Và cũng cần một bờ vai lắm chứ
Nhưng họ không còn muốn làm phép thử
Vì thời gian ích kỷ đếm từng giây
Họ chỉ cười sau bao nỗi đắng cay
Họ chỉ cười sau bao ngày giông bão
Họ chỉ cười khi chân mình lảo đảo
Khi cuộc đời chỉ ảo ảnh là vui.
TẤT QUẾ
Buồn vui lẫn lộn khóc cười rồi quên
Năm mươi xuôi ngược xuống lên
Đi qua năm tháng vững bền dẻo dai
Năm mươi Hương sắc nhạt phai
Bôn ba vất vả hỏi Ai đã từng
Năm mươi có lúc hừng hừng
Đôi lúc nguội lạnh vô chừng buồn ghê
Năm mươi thích ngọt ghét chê
Đôi người tất tả bộn bề lo toan
Năm mươi vẫn còn đa đoan
Hồi xuân rạo rực má xoan môi hồng
Năm mươi yêu đậm tình nồng
Lửa lòng chưa tắt nhưng không vội vàng
Năm mươi kinh tế giàu sang
Bắt đầu thẩm mỹ khoe Hàng rình rang
Năm mươi kinh tế làng nhàng
Xuân sắc xuống cấp vội vàng qua mau
Năm mươi Ai từng ngã Đau
Có nhiều kinh nghiệm thuộc làu nhớ lâu
Năm mươi suy tính nông sâu
Đối nhân xử thế trước sau rõ ràng
Năm mươi vẻ đẹp cao sang
Chúc cho tất cả thẳng hàng vinh hoa
Vô tư vui vẻ lâu già
Thiền tu tập luyện mới làTrường sinh
Nhớ luôn chăm sóc yêu Mình
Sống vui sống khỏe bình minh ngập tràn.
NGUYỄN TUẤN ANH
Dẫu làn da chớm phủ hoen mồi
Không còn mọng ướt bờ môi
Không còn suối tóc một thời như tơ
Năm mươi mới tận cùng nảy nở
Đủ mặn mòi rạng rỡ tràn xuân
Khiến cho bao kẻ thất thần
Mỗi khi dạo phố phải trân trân nhìn
Năm mươi ngắm style hơn hẳn
Lại còn thêm chín chắn càng yêu
Thung dung thả gót tiêu diêu
Rạng ngời trong nắng cuối chiều an nhiên
Năm mươi chẳng lụy phiền chi nữa
Dẫu đủ đầy dẫu bữa mưu sinh
Năm mươi đủ mặn chữ tình
Khôn ngoan biết giữ thân mình trước sau.
LĂNG THỦY
Không Sao vẫn nở nụ cười đáng yêu
Cho dù tuổi đã xế chiều
Sắc hương chẳng được mĩ miều như xưa.
Cái tuổi dở nắng dở mưa
Dung nhan phai nhạt… Đâu lừa được ai?
Tháng năm sắc đẹp tàn phai
Ai mà chẳng vậy… Nói tài được đâu?
Nhưng thôi… Sao phải u sầu
Thuỷ chung duyên dáng, sắc mầu thời gian
Chớ nên suy nghĩ miên man
Sống vui sống khỏe chứa chan tiếng cười.
Mỗi ngày việc tốt để đời
Dẫu không nổi tiếng… Xin trời bình yên
Con ngoan xứng đáng mẹ hiền
Vui vẻ hạnh phúc lão niên tuổi già.
Đã qua rồi – Một chặng đường không ngắn !
Một đoạn đời đủ vừa vặn nghĩ suy
Một kiếp người với toan tính so bì
Đã đến lúc hiểu những gì được mất !
Không còn thích những lời như đường mật !
Hiểu được rằng đâu là thật là hư
Đủ bản lĩnh để mình sống vô tư
Không đòi hỏi bon chen như thời trẻ !
Tuổi năm mươi – Đủ kiên cường mạnh mẽ !
Đủ bao dung biết nặng – nhẹ vị tha
Không quyến rũ nhưng vẫn đủ mặn mà
Vẫn ngọt ngào dẫu rằng là đã cũ !
Một chặng đường rêu phong đời che phủ !
Mặc truân chuyên vẫn tự chủ vượt qua
Vẫn bước tới dù sóng gió phong ba
Bởi cuộc đời – Chốn Ta Bà – là nghiệp !
Phận hồng nhan – Ai cũng qua một kiếp !
Hơn thua là nên bước tiếp hay dừng
Hạnh phúc – khổ đau ! Ai cũng đã từng
Đàn bà cũ – biết dửng dưng để sống !
Tuổi năm mươi – Ai nói không mơ mộng !
Vẫn bồi hồi khi chợt bỗng được yêu
Vẫn tủi hờn khi đơn lẻ cô liêu
Nhưng điềm tĩnh không làm điều sốc nổi !
Đàn bà cũ – Chưa chắc là cằn cỗi !
Vẫn biết yêu biết hờn dỗi khi yêu
Và khi thương lại thương rất là nhiều
Bở họ biết đó là điều trân trọng !
Đàn bà cũ – Không sống trong ảo vọng !
Không ồn ào chẳng trông ngóng vẩn vơ
Nhận biết được đâu là duyên và nợ
Sống hết mình nhưng tan vỡ là buông !
Đàn bà cũ – Ai nói chẳng ghen tuông !
Nhưng biết dừng không ngông cuồng vô lối
Khi đã yêu hờn ghen đâu có tội
Nhưng hiểu đời lầm lỗi biết thứ tha !
Đàn bà cũ – Như một bản tình ca !
Một câu chuyện về loài hoa biết nói
Một ánh sao dù rằng không sáng chói
Đêm không trăng vẫn chiếu rọi mênh mông !
Tuổi năm mươi – Đàn bà cũ – Đúng không !!?
” THÂN ” dẫu ” CŨ ” nhưng ” TÂM ” không hề ” CŨ ”
Buông câu chữ vào đôi dòng tự nhủ
TÂM SỰ ĐỜI – ĐÀN BÀ CŨ – VẬY THÔI !!!
NGUYỄN ĐÌNH HUÂN
Phận hồng nhan – Ai cũng qua một kiếp !
Hơn thua là nên bước tiếp hay dừng
Hạnh phúc – khổ đau ! Ai cũng đã từng
Đàn bà cũ – biết dửng dưng để sống !
Tuổi năm mươi – Ai nói không mơ mộng !
Vẫn bồi hồi khi chợt bỗng được yêu
Vẫn tủi hờn khi đơn lẻ cô liêu
Nhưng điềm tĩnh không làm điều sốc nổi !
Đàn bà cũ – Chưa chắc là cằn cỗi !
Vẫn biết yêu biết hờn dỗi khi yêu
Và khi thương lại thương rất là nhiều
Bở họ biết đó là điều trân trọng !
Đàn bà cũ – Không sống trong ảo vọng !
Không ồn ào chẳng trông ngóng vẩn vơ
Nhận biết được đâu là duyên và nợ
Sống hết mình nhưng tan vỡ là buông !
Đàn bà cũ – Ai nói chẳng ghen tuông !
Nhưng biết dừng không ngông cuồng vô lối
Khi đã yêu hờn ghen đâu có tội
Nhưng hiểu đời lầm lỗi biết thứ tha !
Đàn bà cũ – Như một bản tình ca !
Một câu chuyện về loài hoa biết nói
Một ánh sao dù rằng không sáng chói
Đêm không trăng vẫn chiếu rọi mênh mông !
Tuổi năm mươi – Đàn bà cũ – Đúng không !!?
” THÂN ” dẫu ” CŨ ” nhưng ” TÂM ” không hề ” CŨ ”
Buông câu chữ vào đôi dòng tự nhủ
TÂM SỰ ĐỜI – ĐÀN BÀ CŨ – VẬY THÔI !!!
CAO SƠN
Vướng tình ở tuổi năm mươi
Làm sao lại thế, hả tôi, hả giời?
Trái tim ngỡ hoá đá rồi
Bỗng dưng loạn nhịp bởi người đâu đâu
Tình cờ một thoáng gặp nhau
Người ta cũng chỉ hỏi chào bâng quơ
Thế mà…như bị ma đưa
Ngóng trông ra ngẩn vào ngơ cả ngày
Thế mà… như bị giời đày
Chợt vui, chợt giận, chợt ngây, chợt khùng
Tuổi năm mươi – cũng lạ lùng
Tự dưng chập mạch phải lòng… người dưng
THƠ VUI
Xưa nghĩ về tuổi năm mươi
Sẽ bắt đầu được thảnh thơi vui chơi cùng bè bạn
Bên cạnh vợ hiền dắt cháu mình đi dạo
Uống tách trà ngon ngồi nhớ chuyện năm nào.
Nhưng khi tuổi năm mươi vẫn còn vô số việc phải làm
Những dự định tương lai, những khát khao mơ ước
Bao nỗi lo toan nhuộm phai màu tóc
Sẽ bắt đầu để lại những vết hằn trên trán tuổi năm mươi.
Theo thời gian tính tình trở nên ít nói ít cười
Sống giản dị vô tư không hay hờn, hay trách
Thích đi xem phim và nghe ca nhạc
Thích đọc thơ tình nhớ lại thuở đang yêu.
Rồi tuổi năm mươi thấy lo lắng ít nhiều
Cứ nghĩ mình đang ở bên kia con dốc
Nên muốn đi chơi tới nơi nào chưa biết
Và quan tâm đến sức khoẻ mình hơn so với việc kiếm tiền.
Hay tranh thủ thời gian về thăm quê hương
Đi khắp làng quê ôn lại thời đi học
Cũng mong muốn sau này về quê sống
Bên mái tranh, đồng ruộng, con đò…
Tuổi năm mươi không thích sự thay đổi bất ngờ
Nên chẳng muốn chuyển chỗ làm chỗ ở
Luôn động viên cháu con học hành để sau này đỡ khổ
Nhưng đôi lúc thấy buồn vì sợ một ngày chúng thành đạt lại đi xa…
Tuổi năm mươi vẫn thích một vài loài hoa
Hương nhè nhẹ, dịu dàng khoe sắc
Và cũng thích nghe những lời có cánh
Nên nhiều lúc cứ nghĩ mình chưa đến tuổi năm mươi…
ĐẶNG NGUYỆT ANH
Cất giùm tôi tuổi 50
Ðể tôi về sống lại thời ngày xưa!
Cái thời lúng liếng, đong đưa
Bao nhiêu cậu ấm cù cưa theo mình….
Dẫu rằng không hát trúc xinh
Mà ai cứ đứng sân đình đợi ai!
Cái thời tóc phủ đầy vai
Gót son, guốc mộc, con trai phải lòng!…
Cái thời hai đứa còn không
Lân la dối mẹ… qua sông hẹn hò
Bây giờ đâu phải ngày xưa
Gót son đã dạn nắng mưa phong trần
Bây giờ trời đất vẫn xuân
Tóc xanh ngày ấy ngả dần sang thu
Có còn lúng liếng đong đưa?
Có còn cậu ấm. Ngày xưa… có còn?
ĐỒNG VĂN THANH
Đã qua rồi…một phần ba thế kỷ
Anh vẫn quen gọi em là cô bé
Có khác đâu bởi tên em vốn thế
Sóng gió đời không thể…, vẫn là em.
U50 thêm mấy vết chân chim
Tô khóe mắt đậm sâu miền khát bỏng
Tâm hồn em vẫn nồng nàn ru sóng
Nét duyên giòn ngọt lịm óng bờ môi.
Em nhẹ bước xếp vào hàng năm mươi
Nghe lâng lâng…tuổi giao đời bổi hổi
Lòng rạo rực muôn thanh âm tươi rói
Gió căng buồm xuôi bến gọi bình yên.
U50…bay bổng cánh diều êm
Tuổi thơ em thêm một lần tái hiện…
Hương ngai ngái thuở chiêm mùa vừa chín
Tim bồi hồi…nhuộm đỏ má hồng tươi.
Anh chúc em hạnh phúc tuổi 50
Con sinh cháu…em thành người bà trẻ
Với riêng anh em mãi là…cô bé
Thuở trăng tròn… ngày lỗi hẹn…chia xa.
Tuổi năm mươi ai bảo đã xế chiều
Ở trong em còn bao điều mới lạ
Con tim yêu vẫn ngày đêm tất tả
Nhịp đập đêm về lại rộn rã chẳng yên
Tuổi năm mươi giấc ngủ chẳng triền miên
Lại trỗi dậy khơi miền xa ký ức
Tuổi thanh xuân đã bao mùa rạo rực
Nay thu về lại vực dậy chữ yêu
Tuổi năm mươi bao mùa đã phiêu diêu
Gót lê bước tìm mùa yêu thuở trước
Khi thu về lòng thầm thì mơ ước
Cuộc sống vuông tròn cầu phước mãi đẹp tươi
Tuổi năm mươi môi luôn nở nụ cười
Lòng mãn nguyện bởi cuộc đời thật đẹp
Dưới mái ấm tiếng cười vui trong trẻo
Hạnh phúc ngọt ngào nẻo bước đời vui
Tuổi năm mươi chân vững bước chẳng lùi
Phía trước mặt cuộc đời đang rộng mở
Ta bước tới cùng lòng mình bày tỏ
Cảm ơn đời luôn rạng rỡ niềm vui.
HỮU HÙNG
Xưa Năm mươi tuổi đã già
Nay Năm mươi tuổi vẫn là còn son
Trông vẫn đẹp, nhìn vẫn ngon
Vẫn làm hàng xóm lon ton sang chào
Ngoài đường vẫn cứ như “sao”
Vẫn làm nhiều kẻ xì xào liếc ngang
Vẫn đang đúng độ tuổi vàng
Vẫn thích nhạc Pop, vẫn mang váy đầm
Vẫn Ka-ra hát bổng trầm
Vẫn nhún đúng điệu, vẫn ngâm đúng lời
Thơ tình vẫn cứ lả lơi
Tim vẫn thổn thức như thời ban mai
Sức Xuân vẫn cứ dẻo dai
Vẫn leo núi khỏe, vẫn xài tay ga
Vẫn duyên dáng, vẫn thướt tha
Vẫn thích hàng hiệu như là thanh niên
Cho nên tuổi tác chớ phiền
“Năm mươi” chín điểm, thì “Tiên” chỉ mười!
TRƯƠNG THU
Năm mươi tuổi… Có gì đâu?
Chẳng qua là trải cái sầu nhân gian
Nửa đời gánh vác gian nan
Nửa đời còn lại vững vàng mà đi…
Năm mươi tuổi … Chẳng xá gì?
Chẳng qua là chỉ bạc đầu xíu thôi
Da thâm sạm chút đồi mồi
Nhưng mà đổi được nụ cười tự tin…
Năm mươi tuổi…vẫn còn xinh
Nét duyên từng trải nghiêng nghiêng nửa đời
Năm mươi vẫn cứ rạng ngời
Nếu còn giữ được nụ cười trên môi…
Năm mươi tuổi…Từng trải rồi
Ăn nói chững chạc đứng ngồi tự nhiên
Hết eo nhưng đẫy dáng hình
Mặn mà đằm thắm càng nhìn càng say
Năm mươi. Bạn đó! Tôi đây…
Xuân thì… dù hết nhưng đời vẫn yêu
Đừng suy nghĩ đến xế chiều
Hãy cùng con cháu tích nhiều niềm vui…
Năm mươi tuổi… vẫn cứ tươi
Vì con vì cháu vì người ta yêu
Khỏe vui con cháu mới vui
Quên đi tuổi tác qua rồi NĂM MƯƠI…
Trán nhăn rồi, tóc cũng đã hoa râm
Mới thoáng chốc, lên “hàng năm” rồi nhỉ!
Đã tồn tại trên đời năm thập kỷ,
Trong thâm tâm chưa kịp nghĩ mình già.
Hơn nửa đời đã lẳng lặng trôi qua,
Đã vùng vẫy bao phong ba, bão tố.
Khi sóng lặng, bình tâm ngồi… “nhẩm sổ”
Được – mất gì bởi duyên số cho ta…
Còn điều gì day dứt tuổi xuân qua
Cố làm nốt, khi ta còn có thể,
Kẻo hối tiếc khi muộn màng, đã trễ
Chuyến đò chiều bên bóng xế chờ ta (!)
Khi quãng đời nông nổi đã đi qua,
Chữ Gia đình trong ta là tất cả!
Quá khứ quên đi những “cơn gió lạ”
Để…tình già được yên ả nồng say!
Khi gai đời cào rướm máu đôi tay,
Ta chua chát nhìn thói đời trần trụi
Và cần lắm một bờ vai an ủi
Để nhẹ lòng bước rong ruổi ngày mai…
Quy luật đời chẳng ưu ái riêng ai
Khi bụi trần phủ mờ cay đôi mắt,
Nước thời gian gội mái đầu nhuốm bạc
Là bóng chiều man mác đuổi sau lưng!…