VÍ không có công người sinh dưỡng
MÀ làm sao con trưởng thành đây?
CON ghi công đức cao dày
ĐỔI gì cho xứng ơn nầy mẹ ơi?
THỜI niên thiếu ham chơi lêu lổng
GIAN nan người nói hổng nên lời
ĐƯỢC thân êm ấm bên người
ĐỔI sao cho được tiếng cười mẹ đây!
CẢ đời con ơn nầy nhớ mãi
THIÊN vạn lần con lại khắc ghi
THU tàn đông lại…qua…đi
TIẾNG ầu ơ mãi thầm thì bên con…
MẸ ơi, giờ mẹ chẳng còn!
CƯỜI sao cho đặng…vì con mãi buồn!!!